20 năm sau kể từ ngày chia tay mái trường Nguyễn Hữu Huân, mỗi đứa chúng tôi đã đi qua nhiều chặng đường đặc biệt.
Những cuộc họp mặt gặp gỡ chớp nhoáng - chưa đủ để chia sẻ những thăng trầm - dù có thể ngồi với nhau thâu đêm, suốt sáng...
Những hẹn hò tiếp nối...
Những lá thư cứ dài thêm kỷ niệm...
& cần lắm một nơi để chúng tôi có thể viết chút gì đấy cho nhau, cho thế hệ sau của chính mình rằng cha/mẹ đã từng sống như thế, đã từng có những người bạn như thế...
Thử trải lòng vào blog này nhé các bạn yêu quý của tôi :-)
Hà Thanh - Chòe mở hàng nè...
Trong những năm gần đây, những lúc dừng chân tôi lại nghĩ: có bao giờ đây là điểm dừng cuối cùng? những khi ấy nhen nhóm trong tôi ý nghĩ: sao mình không viết một chút về những hành trình đó – dù rất nhiều khi là vô định nhưng như chuỗi mắc xích tạo nên sự thú vị cho hàng ngày của mình.
Tôi đâu được chọn lớp học để rồi tôi gặp bạn bè mình – những người đã vui buồn cùng tôi suốt từ những tháng năm cấp 1, 2 & 3, & đến tận bây giờ vẫn còn gọi nhau í ới. Có thể vài người họ thì không còn cần sự tồn tại của tôi như ngày nhỏ nữa, nhưng tôi cần họ - trong phần đồi sống tinh thần của tôi họ là Màu Nền – trên nền đó tôi vẽ cuộc sống của mình, tôi yên tâm vung vít hàng ngày của mình với những niềm vui xa xỉ hay đau thương trò chơi tình yêu – cũng vì tôi biết mình có thể quay về khóc hay cười, có thể bỏ ra mọi lớp mặt nạ chỉ cần chung quanh tôi là những người bạn cũ ấy. (Hà Thanh - Nov 1, 2010)
Sài gòn, 2/11/2010
Hà Thanh nhanh tay thật đấy! (@_@)
ReplyDeleteNhư thế này thi mình cũng dễ tham gia hơn.
Để mình lục lọi lại ký ức xem co chuyện tình tự kể nào ghe lọt lỗ tai bà con không đã (^^;)
Hà Châu