Monday, November 1, 2010

MÀU NỀN

Định bụng viết 1 bài về từ BẠN. Để viết bài này, Chòe đặt một câu cho nhóm người mà mình quen biết như là một bài test nho nhỏ – suốt cả tuần nhận được một ít dự đoán – vui có, nghiêm túc cũng có & dĩ nhiên đa số là kiểu trả lời vô thưởng vô phạt cho vui, cho có chút không khí lúc mình lang thang FB…
Trò chơi Chiếc Nón Kỳ Diệu đưa ra một câu đố: “Từ tiếng Việt có có 3 chữ cái, đôi khi đại diện cho 1 người, đôi khi được dùng để chỉ rất nhiều người & đóng vai trò rất lớn trong cuộc đời của rất nhiều người. ”
Dù chỉ có một từ “BẠN” khi viết xuống thì đơn giản lắm nhưng trong cuộc sống của mỗi người thì ba chữ cái nho nhỏ này để chỉ niềm vui, hạnh phúc, sự sẻ chia, sự đồng cảm, sự rộng lượng tha thứ… và dĩ nhiên cũng sẽ có ghét, chán, giận, bực, không quan tâm & từ bỏ…
Chòe tôi không tham lam đến mức viết một bài về BẠN cho đồng bào đọc. Vẫn giữ thói quen viết lách cũ, như thường lệ Chòe viết suy nghĩ của mình & chỉ để đồng bọn của mình đọc thôi.

BẠN của riêng Chòe xoay xoay loay hoay trong quan niệm về màu sắc. Có một số rất ít người là MÀU NỀN & phần còn lại của thế giới sẽ là HÌNH NỀN.

Nhóm bạn thân từ ngày nhỏ (giờ đếm trên đầu ngón tay một bàn tay chưa hết) là Màu Nền. Bạn thân – thân đến thế này thì không vẽ cho nhau một gam màu nào hết, vì đã là màu nền rồi mà! Trên nền màu ấy, chúng tôi tự vẽ cuộc sống của chính mình, trên nền màu ấy chúng tôi có cơ sở để cảm nhận những gam màu khác của cuộc đời này, đơn giản thế thôi.

Phần còn lại của thế giới với Chòe là Hình Nền – bởi vì họ đóng một vai nhất định trong một quãng đời nhất định, bởi vì có những hình mình yêu thích quá nên để làm Wall Paper một thời gian thật lâu, có hình thì thoạt trông quá sức phù hợp với màn hình máy tính hay điện thoại của mình nhưng rồi không tồn tại lâu trong cuộc đời của mình được – vì cảm nhận của mình thay đổi cũng có, vì không ai chấp nhận cả cũng có, vì không phù hợp với màu nền nên mình cũng chẳng giữ làm gì…
Trong số những Hình Nền cũng chia vào mấy "folder" - có một số do chính mình chọn lấy trong những tình huống ngẫu nhiên cuộc đời sắp đặt mà quen nhau (học cùng lớp - rất nhiều cấp lớp, làm cùng nhau trong công ty...) số khác là bạn của bạn rồi thành bạn của mình, số khác nữa thì từ bạn trung gian nhiều hơn 2 (bạn của bạn của bạn của bạn... thành bạn của mình!). Folder F1 thì không mất nhiều thời gian để chấp nhận họ - vì mình vốn cũng đâu được lựa chọn & họ tồn tại cùng với mình... một số trở thành hình nền... Folder F2, F3,... Fn thì phải mất nhiều thời gian để biết nhau, nghe nói về họ, tiếp xúc với họ, đôi khi có chút va vấp hiểu lầm... sau đó thì hoặc giữ lại hoặc thôi... Với Chòe đều là những quyết định đơn giản & thanh thản. (sống thế thì hơi nhẫn tâm với chính mình, có người bạn nói vậy đó! Nhưng Chòe là vậy mà, không cảm tính thì đã không là Chòe!)

Thế đấy… viết linh tinh lang tang… viết được vài ngày, lan man quá & dài dòng quá… lại thôi. Cũng sợ cái cách phát biểu của Chòe như thế về “tình bạn” đã (& sẽ) khiến vài Hình Nền thấy giận, bị tổn thương & họ “delete” Chòe trước cả khi Chòe dám gọi họ là Hình Nền.
Sự thật là: Mỗi người mình có cơ hội được gặp & làm quen trong cuộc đời này là một mảnh ghép của cuộc sống – phải có đủ các mảnh ghép ấy thì cuộc sống của mình mới trọn vẹn được...

MỘNG LAN
Gặp Mộng Lan, 2 đứa nói đủ thứ chuyện. Hơn 2 năm kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau & hơn 1 năm kể từ lần cuối chúng tôi 8 trên điện thoại khi tôi ở Mỹ mùa hè năm 2008. Hai nhóc Lany & Ann đã lớn, hồi tôi gặp Lan lần trước Ann còn đang trong bụng mẹ. Tôi nhớ hình ảnh cô bạn tôi có bầu 8 tháng bự kềnh càng lái xe qua đón tôi về nhà nó & cùng ăn 1 bữa cơm tối với nhau. Ở cách nhau 1/2 vòng trái đất, gặp nhau chỉ có thể thế thôi đã là nhiều lắm rồi. Lan về VN 2 tuần, ưu tiên số 1 là thời gian cùng với cha mẹ. Chúng tôi đã từng là 3 đứa cùng ăn cùng ngủ cùng học cùng chơi... Bao nhiêu kỉ niệm, giờ gặp nhau kể chuyện hiện tại, nhìn 2 nhóc tíu tít...
Nó nhìn tôi một chút lo lo - vì tôi cứ lông bông, một chút ganh tị - vì tôi có tự do & thời gian.
Tôi nhìn nó chỉ có ganh tị thôi (he he).

Ôi thời gian & những thăng trầm biến động trong cuộc sống của 2 đứa tôi.
Tôi viết lách nhiều hơn - nó nói: Mày làm tao không yên tâm khi mày viết nhiều.
Nó thì sống để cho tôi thấy thế nào là 1 gia đình bình thường & hạnh phúc đơn giản.
Tôi thì sống để nó thấy rõ mồn một 2 lưỡi dao của thứ gọi là Tự Do.
Tôi sống phần tự do mà nó chẳng hề có từ ngày còn nhỏ, nó sống phần sung sướng hạnh phúc cả vật chất lẫn tinh thần mà tôi thiếu từ ngày còn nhỏ.

Ngày nhỏ - Lan xinh đẹp dịu dàng, tóc thề ngang vai, lướt những ngón thon mềm trên phím đàn piano... Bọn con trai lớp trên lớp dưới xếp hàng dài tít tắp chỉ để nhìn thấy nó đi ngang - vì nó không hề mảy may nhòm ngó tới - mà ba mẹ nó đừng hòng mà cho ai bén mảng đến cửa. Tôi - nhỏ xíu, lóc chóc, tóc tém như con trai, chơi với một đám con trai. Chẳng hiểu sao chúng tôi thân nhau. Tôi cũng không nhớ nổi tại sao chúng tôi thân nhau - đơn giản là thân nhau thôi. Chơi thân rồi mới biết Nó không hề kiêu kỳ, tư tưởng nó rất bình dân (dù ba mẹ nó rèn nó thành tiểu thư từ hồi còn trong trứng!). Chơi thân rồi nó biết tôi cũng hay nhè, hay nhõng nhẽo. Ra đường, vẻ lóc chóc ngang ngạnh của tôi tạo ra 1 tên "bảo kê" cho cô tiểu thư kia, nhưng không hề có ai biết, cô tiểu thư đó mới là người bảo bọc cho tôi. Tôi huyên thuyên kể cho nó về tất cả bọn con trai chung quanh mình - những người mà tôi đặt tên là "Anh 100", "anh 500" & "anh 50 xu" - hễ người nào nó nói "hông được àh nha!" là tôi cho lên đường ngay... Nó lặng lẽ thần tượng người anh người thầy dạy kèm. Rồi nó yêu. Rồi tôi yêu. Gia đình tôi tan vỡ từng mảnh nhỏ - tôi mất hồn ngơ ngác. Cha mẹ nó một mực ngăn cản mối tình của nó, đến mức lo cho nó đi du học Mỹ vào thời điểm 1993 chỉ để nó xa người ấy thôi... Rồi chúng tôi cứ thế bị cuốn trôi, chống cự, chấp nhận, khuất phục, âm thầm yêu thương, lặng lẽ cháy... Nó quay về là cô tiểu thư ngoan nghe lời cha mẹ bình yên lập gia đình & yên phận chồng con. Tôi vẫn giữ thói "hung hăng" trên con đường kiếm tìm thứ gọi là Hạnh Phúc...

Chẳng nhớ chúng tôi đã thành bạn thân như thế nào, chẳng nhớ nổi chúng tôi đã sẻ chia bao nhiêu kỷ niệm... Cuộc sống của chúng tôi đã như thế nào nhỉ nếu không hề biết đến nhau? Bạn thân - thân đến thế này thì không vẽ cho nhau màu gì trong cuộc sống - vì đã là màu nền rồi mà - trên nền màu ấy mình mới có cơ sở để cảm nhận những gam màu khác của cuộc đời này.

(Sàigòn, Jan 4, 2010)

2 comments:

  1. Bài viết của Thanh về Mộng Lan làm cho mình nhớ lại hồi ấy. Nhớ về một buổi sinh nhật với cái bánh kem mấy đứa mày mò tự làm đầu tiên trong đời,ăn kem mà nghe đường kêu sàn sạn. Nhớ những lần lên nhà Mộng Lan nấu ăn... nhớ lần mình bỏ nhà ra đi, lên nhà Lan được đến ngày thứ hai thì ba tìm ra, lên gọi về...
    Chẳng biết từ bao giờ nhỉ, những lần ghé thăm thưa dần, vài lần gửi thư cho Lan khi biết tin bạn ở Mỹ. Rồi những sóng gió cứ đẩy mình đi xa dần, xa dần...giật mình nhìn lại thì đã 20 năm.
    Mình viết văn không hay, nên chỉ dám comment thôi. Để dành bài viết dài cho các nhà văn nhé !
    Hà Châu

    ReplyDelete
  2. Viết tiếp nữa đi Hà Thanh...

    ReplyDelete